Những ngày này tôi bị cuốn theo những điều mà công việc mới ùa ập mang đến. Chèn thêm những dự định đã ấp ủ mà chưa có thời gian bàn bạc và lên ý tưởng. Bao điều muốn tiếp tục thực hiện để không bị lãng quên và thất thoát. Và những người muốn gặp. Cả một cuồng phong bao nhiêu thứ lôi sạch bách quỹ thời gian ngắn ngủi.
Nhìn lại mình vào cuối ngày. Tôi tự hỏi, thời gian đâu để mà yêu?
Cái bản năng nhớ nhung chính ra lại mãnh liệt hơn cả cái cảm giác thúc giục khi ở cạnh nhau. Tôi nhớ cái cảm giác nhớ ấy, vì nó thường trực và thân thiết với bản thân hơn hết thảy. Nhất là khi sự quan tâm dành cho nhau cứ vì một bức tường vô hình chèn ép dần hạn hẹp. Và tôi hiểu, vì sao.
Anh sợ rất nhiều điều.
Anh sợ tôi khổ. Anh sợ tôi vất vả không quen.
Anh sợ tôi không hiểu và chấp nhận được cuộc sống phức tạp của anh.
Tôi sợ một điều.
Tôi sợ anh, vì sợ và lo lắng bất kỳ điều gì, mà bỏ chuyện của chúng tôi lại.
Tôi sợ anh, vì sợ và lo lắng bất kỳ điều gì, mà bỏ chuyện của chúng tôi lại.
Đáng ra, những nỗi sợ cần học những bài học sống chết. Đến lúc ấy người ta mới liều lĩnh và hết mình. Cứ mập mờ nhàng nhàng và mơ hồ lo lắng, thì nỗi sợ ấy sẽ chết là một nỗi sợ, và được ghi nhớ như một sự nuối tiếc, và biến mất cùng những tiếng chẹp môi.
Tôi 20. Ở cái tuổi đáng ra phải đến từ 4 năm trước đấy, thì mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng mọi chuyện đã khác.
Hôm qua, sau một ngày mệt nhoài, tôi đã nhắn cho anh một cái tin mà tự mình thấy đau thương cắn ruột cắn gan. Hãy là những gì đẹp đẽ nhất của nhau, rồi sau một quãng thời gian, lùi lại thành kỷ niệm....
Ít ra, thì yêu thương cũng sẽ được sống một cuộc sống ngắn ngủi.
Rồi chúng tôi sẽ chôn nó ở một cánh đồng hoa.
Anh cần thời gian. Tôi chỉ việc đợi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét