"Về"

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Cảm ơn cuộc đời


Tôi thấy mình bé nhỏ. Thời gian gần đây tôi choáng ngợp về sự thua kém và thiếu hụt, khả năng sắp xếp thời gian và cách thuyết phục của mình. Đơn giản là thuyết phục bản thân, chuyện tưởng chừng như đơn giản nhất, cũng rất khó. Nhưng biết làm sao được khi được bao vây bởi những người giỏi giang, thành đạt và đáng để nhìn vào (thực ra, để học tập hay không, thì còn phải xét). Nhưng ngẫm nghĩ thì nhất định.

Nhưng tôi biết ơn biết bao nhiêu cái cuộc đời mẹ cho xuất phát điểm này.
Bởi 20 năm đã qua. Và tôi thấy cảm kích những khoảnh khắc xiết bao.


Vài ngày trước mưa bụi làm đường ướt dầm dề, tôi thấy vui vui vì mình chỉ mất 5 phút để có một niềm vui giúp đỡ người bị ngã trên đường. Mọi thứ rất nhỏ, nhưng đâu phải mình chỉ hạnh phúc vì những thứ to tát.
Hoặc cái tin nhắn của anh. (mà thực chất thì tôi hơi buồn vì cái tin nhắn trước đấy).

Anh không nói. Nhưng tôi cứ đang ngộ nhận là anh cảm thấy thương mình và không muốn làm mình thấy tủi thân nên anh bảo anh cũng không đi chơi ngày lễ tình nhân nữa. Thế là tôi thấy vui vui. Mặc dù tôi nên bớt ích kỷ hơn thì sẽ bảo anh cứ đi chơi đi có sao đâu nhỉ? Nhưng không, anh làm tôi vui thì tôi tự gán cho mình cái quyền ích kỷ với niềm vui nhỏ bé đấy của mình. Hì.

Tôi có những cô gái rất đỗi thú vị và đáng yêu.
Họ làm tôi suy nghĩ về những sự nhõng nhẽo.

Tôi bắt đầu đi làm. Và biết mình sẽ trở nên khéo léo hơn trước, biết ngó trước ngó sau, cẩn trọng và biết điều với xung quanh hơn. Tôi thấy may mắn vì đã quen những người bạn, những người thân và người yêu từ thời còn trẻ trung bẻ gẫy sừng trâu. Và tôi biết họ cũng thấy mình may mắn. Vì giờ đây tôi không thể đòi hỏi mình sống hồn nhiên như trước, trừ phi ở bên họ. Có những người như anh, như các cô bạn, là tôi có những người nắm giữ. Họ giữ hộ tôi một phần của mình, dù sau này tôi có thay đổi thế nào đi chăng nữa. Tôi sẽ luôn tìm được một chốn thuộc về mình, ở họ.

Dù cuộc sống thay đổi khi cô sinh viên bắt đầu làm việc thật sự. Và môi trường sẽ khiến cô ấy thay đổi.


Cuộc sống với tôi đang khá tròn vẹn. Mặc dù đời thì lúc nào chẳng mơ hồ một nỗi mất mát.

Nhưng hôm nay, tôi thấy cảm động biết bao nhiêu.
Vì một người từng quỳ gối trước một người, lại đang nằm trên giường bệnh. Và ở cái vòng sinh tử, thì người kia khẽ ghé vào tai và hỏi xem có muốn uống một ngụm nước không….



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét