Tối qua, trong một quán cà phê vàng đèn và nhìn hướng ra được
những người ngồi ghế nhựa ở vỉa hè, tôi nói chuyện với một anh bạn.
Tôi thấy trong ánh mắt và những câu nói tâm sự ấy là sự mất
niềm tin về một tình yêu hết mình. Tôi thấy sự ngạo nghễ của một chàng trai trẻ,
trải qua hai lần vấp váp và giờ đánh đổi bằng cả một tư tưởng của kẻ bất cần. Tất
nhiên, tôi chẳng là ai để mà trách cứ. Nhưng với vị trí của một người bạn, một
người phụ nữ, tôi đã điểm lại câu chuyện của mình. Có lẽ đủ để anh suy nghĩ lại
về một mối quan hệ mới trong số những người anh đã hoặc đang – phũ.
Vì cuộc sống đôi khi không phải lúc nào mong ngóng, mình
cũng có thể tìm được một người, như một người mà mình từng/ đã hoặc đang có. Từ
“sẽ” luôn đắt đỏ. Đắt đến mức tôi không mua được nó. Và cũng chẳng ai có thể
mua được.
Mấy ngày nay, hơi lạ là tôi bị mông lung. Một cảm giác không
đáng có, hoặc nên thay thế bởi niềm vui, hồ hởi, hoặc hạnh phúc. Nhưng xáo trộn
trong cả đầu óc nhỏ bé của tôi là sự phấp phỏng. Có lẽ là bởi mọi thứ chưa đến
tầm. Hoặc tôi đã tự kéo những thứ cao xa xuống đất.
Mọi ước mơ của tôi hiện giờ rất nhỏ bé và giản dị.
Tôi cũng chỉ mong những điều nhỏ bé và giản dị.
Mà đôi khi, không phải ai cũng hiểu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét