"Về"

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Ở sân trượt


Hôm vừa rồi tôi tìm được một cảm giác mà đã lâu không thấy. Cảm nắng.

Ngắm anh lướt chân trượt ngược giữa một rừng những thiếu niên. Cứ ba vòng lại quay về phía tôi, nắn chân và kêu than vì sắp chuột rút. Rồi lại đứng lên, lại trượt ngược và quay về. Anh châm một điếu thuốc, nhấm một ngụm coca, và lại đứng lên trượt tiếp.

Tôi bỏ cuộc khi đã ngã oạch hai lần, vết bầm tím do đập vô lăng ô tô đụng có nguy cơ rách toạc nên không dám liều lĩnh. “Đứng lên, anh dắt em đi”. Chỉ có thế, khi mắt phải dán vào đường, tôi mới thôi không ngắm anh nữa.

Nhưng mà ngắm anh lúc đấy đẹp thật. Và thú thực là từ khi quen nhau, tôi mới suýt phát điên như thế! Trời ạ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét