Em sẽ nhớ những ngày tháng này lắm lắm. Vì đây rõ ràng là những ngày của đứa con gái may mắn nhất quả đất mà.
Những ngày tháng đầu tiên được anh yêu thương và quan tâm thế này…
Hai cốc cà phê một nóng một đá anh mang đến vào tối muộn dù trước đó là cả một thời gian dài mình chẳng nói chuyện với nhau.
Em say, sáng anh ra khỏi nhà đến với em.
Em ốm, anh đến tận nhà đèo em đi ăn.
Em say xe, anh thức cùng nói chuyện cho em quên đi cái trí không khỏe.
Em có chuyện gì không vui hoặc mất thăng bằng, anh đều dùng cách của mình để khiến em cảm thấy khá hơn.
Mưa, anh bắt em cầm áo mưa về.
Anh nắn vai, xoa người cho em khi mình ngồi ở tầng cao chót vót.
Anh đi theo em về tận nhà vì sợ em rối trí mà ẩu đoảng đường đi.
Rồi chiếc điện thoại anh đưa cho em dùng, bò khô cũng chia cho em một nửa.
Mũ, găng tay, khẩu trang, đồ leo núi cũng nhường cho em.
Em buồn vì cái điện thoại bị mất, một phần lớn vì nó là thứ dễ nhớ lại nhất, dễ hình dung lại nhất, mà nhìn vào đấy, em có thể cảm nhận lại một phần những điều ấm áp này khi đơn độc ở bên kia, và lấy làm động lực để tiếp tục cố gắng hoàn thành nốt con đường đã chọn…
Em tiếc vì những tin nhắn, những tấm ảnh của những tháng ngày đầu tiên mình yêu nhau này…
Giờ thì nó mất rồi.
Thôi thì….