"Về"

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Đêm tháng năm nằm nghe ngày đến…


Em sẽ nhớ những ngày tháng này lắm lắm. Vì đây rõ ràng là những ngày của đứa con gái may mắn nhất quả đất mà.

Những ngày tháng đầu tiên được anh yêu thương và quan tâm thế này…


Hai cốc cà phê một nóng một đá anh mang đến vào tối muộn dù trước đó là cả một thời gian dài mình chẳng nói chuyện với nhau.

Em say, sáng anh ra khỏi nhà đến với em.

Em ốm, anh đến tận nhà đèo em đi ăn.

Em say xe, anh thức cùng nói chuyện cho em quên đi cái trí không khỏe.

Em có chuyện gì không vui hoặc mất thăng bằng, anh đều dùng cách của mình để khiến em cảm thấy khá hơn.

Mưa, anh bắt em cầm áo mưa về.

Anh nắn vai, xoa người cho em khi mình ngồi ở tầng cao chót vót.

Anh đi theo em về tận nhà vì sợ em rối trí mà ẩu đoảng đường đi.

Rồi chiếc điện thoại anh đưa cho em dùng, bò khô cũng chia cho em một nửa.

Mũ, găng tay, khẩu trang, đồ leo núi cũng nhường cho em.




Em buồn vì cái điện thoại bị mất, một phần lớn vì nó là thứ dễ nhớ lại nhất, dễ hình dung lại nhất, mà nhìn vào đấy, em có thể cảm nhận lại một phần những điều ấm áp này khi đơn độc ở bên kia, và lấy làm động lực để tiếp tục cố gắng hoàn thành nốt con đường đã chọn…

Em tiếc vì những tin nhắn, những tấm ảnh của những tháng ngày đầu tiên mình yêu nhau này…

Giờ thì nó mất rồi.

Thôi thì….


Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Giữa rừng, giữa núi, giữa gió, giữa mây

Và những cách yêu thương của riêng anh mà thôi.... 

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Ở sân trượt


Hôm vừa rồi tôi tìm được một cảm giác mà đã lâu không thấy. Cảm nắng.

Ngắm anh lướt chân trượt ngược giữa một rừng những thiếu niên. Cứ ba vòng lại quay về phía tôi, nắn chân và kêu than vì sắp chuột rút. Rồi lại đứng lên, lại trượt ngược và quay về. Anh châm một điếu thuốc, nhấm một ngụm coca, và lại đứng lên trượt tiếp.

Tôi bỏ cuộc khi đã ngã oạch hai lần, vết bầm tím do đập vô lăng ô tô đụng có nguy cơ rách toạc nên không dám liều lĩnh. “Đứng lên, anh dắt em đi”. Chỉ có thế, khi mắt phải dán vào đường, tôi mới thôi không ngắm anh nữa.

Nhưng mà ngắm anh lúc đấy đẹp thật. Và thú thực là từ khi quen nhau, tôi mới suýt phát điên như thế! Trời ạ!

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

I will be missing



The way you take my hand when we cross the street even tho we just had a huge fight on sms and you didnt even want to see me (you texted so).

The way you smile when you walk into the restaurant, knowing that another arguement has already been forgotten.

The way we draw the border to sleep after making love. And how your turn your body and hug me for a while.

The way you sing like a fool on the way back to my home.

The way we make fun of each other, or mostly I make fun of you and you turn mad.

The way we all turn mad and I calm down and I try to make you to.

The way you say "thuong" to me.

The way you are, we are, and I am when I'm with you.

And the way I will be missing you. Just hella much.




Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

Hai mươi tư giờ

Tôi đã có những kết nối đặc biệt vào đầu giờ. Những cuồng dại mà bao lâu rồi gần ở vực quên mất. Bao vui thú và mê đắm của sức sống và tình cảm như dồn vào hết. Chứa cả hạnh phúc và ngậm ngùi, cả thúc giục và dịu dàng, cả lý trí và cảm xúc.

Gần cả ngày còn lại tệ. Tệ đến mức gần cuối ngày tôi nằm ì trên giường và chỉ muốn ngủ nốt cho trọn qua ngày. Nhưng thật may mắn quá vì những tiếng nhạc phát ra từ nhà hàng xóm.

Cũng nên ghi lại để nhỡ có quên. Sữa ngô nóng và những bản guitar youtube. Điều khiến giao thông ở vỉa hè và những cái búng tai. Và lại nơi ấy.


Tôi đặc biệt cảm thấy hạnh phúc khi được ngồi cạnh hai người, được nói chuyện cùng cả hai người và đi một đoạn đường về cùng cả hai người. Một niềm vui rất khó tả. Một niềm vui có thể gọi là hạnh phúc.





Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

Anh ấy

Có lẽ chúng tôi đang chơi một cuộc chơi tốn kém về thời gian, tình cảm và lí trí.

Cuộc chơi mà chúng tôi liên tục phải đổi vai. Anh thường nhập tâm vào làm người đồng nghiệp trong ngành, người thầy, người anh trai, người bạn tâm giao, người yêu và người tình của tôi.

Chúng tôi không biết sẽ kéo dài được cuộc chơi này bao lâu.

Chỉ biết nó quá tốn kém. Và khi kết thúc, dù ngắn dù dài, cả hai đều là kẻ thắng cuộc với bản thân, và thua cuộc cũng với chính bản thân mình.





Thực ra thì tôi chẳng bao giờ muốn nó dừng lại cả.

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

Anh ấy không yêu em.

Tối qua, giữa cái ngà ngà của nậm, tequila, baileys và bia, một người thân thiết như ruột thịt đã bảo với tôi, một câu mà tôi không biết, không muốn biết và cũng không muốn tin vào sự biết. Anh bảo vì anh yêu tôi như tình yêu con người, nên nói thật là bằng những gì anh cảm nhận được từ những người đàn ông, thì người đàn ông mà tôi yêu - không hề yêu tôi. Mặc dù xét về tất cả các phương diện khác, anh cũng cảm thấy quý mến người ấy. Nhưng tôi xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp hơn, ít đau đớn và tổn thương hơn, và cần trải nghiệm nhiều hơn.

Một nốt trầm lặng khi anh ôm lấy tôi, khóc và nói.
Một sự vỡ òa sau nhiều nếp nghĩ ẩn giấu.

Tôi dùng một tiếng dài để lã chã và tĩnh thần trở lại.
Tất cả chỉ là giá trị mà thôi.
Giá trị thay đổi theo hoàn cảnh và đối tượng....


"Em rất cảm kích với những gì anh nói. Nhưng nếu anh yêu và hiểu em, anh biết anh không thể ngăn em nhảy xuống, mà chỉ có thể ở đó khi em ngã gục. Và em thương anh ấy, anh ạ. Những xúc cảm nồng nhiệt đang dần phôi phai. Nhưng anh ấy đã là người đàn ông của em, từ thưở 17 cho đến tận bây giờ. Em tin vào những gì mình cảm nhận, thứ tình cảm nhiều tình nghĩa như kéo dài từ quá khứ. Và nếu tất cả đều là sai trái, nó vẫn thật đáng giá. Em tin cả hai sẽ không ở bên cạnh nhau trong một thời gian dài. Nhưng hãy cứ để mọi chuyện xảy ra đi. Em đang hạnh phúc. Và cuộc dời này quá ngắn ngủi. Anh ngủ ngon. Và em cũng yêu anh."

1:47AM.